This is default featured slide 1 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 2 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 3 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 4 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 5 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

Thứ Ba, 4 tháng 3, 2014

Những cái quạt mùa đông

Một ngày không phải mùa đông, nhưng tự nhiên ngắm nhìn vài cái quạt, lại nghĩ về câu chuyện những cái quạt mùa đông.

Nôm na là ai đấy đã so sánh, gái già mà ế cũng giống như những cái quạt thừa thãi trong mùa đông, nằm đấy bụi bặm và chẳng được dùng. Nhưng tôi thì thấy những cái quạt đẹp, dù nó có được dùng hay không, mà quan trọng hơn là một năm mùa đông luôn ngắn hơn mùa hè, và một năm không bao giờ chỉ toàn mùa đông ở cái xứ cận nhiệt này.








Tôi tin thế.

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Ngắn

Em cũng có ước mơ
Về "một ngôi nhà bão dừng sau cánh cửa"
Chiếc quạt hỏng anh đang ngồi sửa
Và rổ rau em vừa nhặt vừa thở than.




Học cách buông bỏ

... Dành cho tôi 20

Cuộc sống bắt anh phải học quá nhiều thứ, học cách nắm chặt lấy em, học cách vì em mà cố gắng, học cách vì em mà mạnh mẽ mà chở che. Nhưng cuộc sống quên không dạy anh cách buông bỏ.

Đôi khi em bé nhỏ mà lạnh lùng đến vô cảm, em nép mình sau bức tường và cánh cửa khóa chặt, bỏ mặc anh với những bộn bề suy nghĩ, đôi tay đan chặt vào nhau. Em ở ngay kia mà xa xôi quá.

Nhưng anh sẽ học, sẽ học như một đứa trẻ học đánh vần. B-u-ô-n-g   b-ỏ, khó thật đấy cô bé ạ, nhưng anh sẽ cố gắng học vì em, như bao nhiêu điều khác anh đã từng học. Anh sẽ để cho em được tự do, anh sẽ không neo đám mây trắng xốp trên bầu trời nữa, mây hãy vi vu theo gió đi. Thu về tràn nắng, phố vươn mình sau bao ngày xám xịt mưa ướt, hàng cây quen, dòng người vẫn ồn ã. Anh đang tưởng tượng em đang ở đâu đó trong đám đông xa lạ kia, mướt mải quệt đi những giọt mồ hôi lăn dài, mỉm cười chào anh như một chú chim non chào bình minh ló rạng. Có không em nhỉ?

Tuổi 20 của anh, những chiều rong ruổi ngược xuôi của anh, khúc nhạc của anh, ... hẹn gặp lại em một ngày bình thường, bên tiếng nhạc dịu êm và cafe tí tách, anh sẽ nói chuyện với em như một người bạn lâu ngày không gặp, em hứa là phải cười đấy nhé. Lúc ấy, anh sẽ kể cho em nghe những câu chuyện về bác sửa xe đầu ngõ, về quán ăn bé xíu mà em vẫn khen ngon, về con mèo mà em đã trao trả cho anh, ... Còn em sẽ lặng lẽ ngắm nhìn ô cửa, và kể về những khoảng trời mà em bay.

Thứ Năm, 12 tháng 9, 2013

Hãy đưa em đi phượt cùng anh

Bởi những cung đường dài và gió lạnh sẽ khiến em phải ngồi sát vào anh thêm một chút, những khúc cua tay áo hay những gập ghềnh sẽ khiến em phải ôm anh chặt thêm một chút. 

Anh vẫn bảo rằng em mong manh, không hợp với gió và bụi đường, nhưng có sao đâu anh nhỉ, đã có anh vững vàng chở che cho em. Anh vẫn bảo rằng em mong manh, rồi sẽ ngã nhào trên những con đường trơn ướt, nhưng có sao đâu nhỉ, đã có anh nắm bàn tay em thật chặt và dắt em qua. 

Nhưng quan trọng hơn hết thảy ...

Em muốn cảm nhận, dù chỉ một lần thôi, bầu trời của riêng anh, cảm nhận những khát khao vẫy vùng bỏng cháy, cùng anh mỏi mệt, cùng anh ướt đầm, cùng anh hít hà, cùng anh gặp những con người mới, cùng anh dưới một bầu trời mới, vẫn là mùa thu nhưng sẽ không phải thu Hà Nội hanh hao nắng, vẫn là mặt hồ xanh nhưng không phải hồ Gươm những chiều ảm đạm ru mình. 

Hãy đưa em theo, để em lớn thêm lên, để em biết rằng cuộc sống tươi đẹp biết bao nhiêu, mọi thứ chuyển động không ngừng còn em đôi khi bé nhỏ đến tĩnh lặng.

Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013

Em có thấy tôi không, mùa thu?

Thu đã ào về gõ cửa khi em còn cuộn tròn trong chăn vội vàng gõ vài dòng tin nhắn qua lại nhạt nhẽo để duy trì một cuộc nói chuyện giúp nó không đi vào bế tắc. Thu đến chuếnh choáng như một thứ men ngấm vào bậc thềm để sáng sớm khi em bước ra em se sẽ run rẩy, tạm biệt những ngày hè hoang hoải nắng để đón những cơn mưa giao mùa sang thu vào lòng se sắt.

Em không hiểu tôi hay không hiểu mùa thu của những ngày mà trái tim tôi đang loạn bước trong lồng ngực. Em không hiểu tôi hay không hiểu những dãy phố dài màu xám hắt hiu loang loáng nước.

Em chờ đợi gì trong mùa thu khi bầu trời chẳng cao mây trắng chẳng bông xốp như chiếc bánh bông lan trên nền trời xanh. Em chờ đợi gì ở tôi khi tôi vẫn khắc khoải trong thu sóng sánh buồn.




Cô bé yêu tự do của tôi ơi tôi sẽ trả lại cho em đôi cánh để em liệng chao và thỏa thuê giữa những ước mơ dang dở của em còn tôi sẽ như con thuyền đứng đợi em ở bên kia bờ thu hanh hao nắng chờ em ùa về bên tôi sau bao ngày chao nghiêng mỏi mệt. Cô bé ương bướng của tôi ơi tôi sẽ vẫn giữ em trong sâu thẳm trái tim tôi và để em cùng bước đi trong những giấc mơ tôi và tôi hứa là tôi sẽ không mơ những giấc mơ mỏi mệt để em nhẹ bẫng và an nhiên.



Thu về kìa em ...


Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Vụn

...Những gì tôi lượm được

1. Mảnh vụn 1:

Một người đàn ông đã ngoài 50 tuổi và đứa con gái bé ít tuổi hơn cháu ngoại của mình. Dạn dày và sương gió, những sai lầm của một thời quá khứ giờ đổi lấy những nhọc nhằn trong từng hơi thở. Bươn chải vì một cuộc sống mới, có hạnh phúc hơn chăng? Càng nghĩ mới thấm, cuộc sống có lẽ là những sự lựa chọn, và dĩ nhiên, người ta cũng chỉ hối hận khi phải lựa chọn.

2. Mảnh vụn 2:

Cuộc sống đôi khi cần những khoảng lặng, là khi bên gia đình và những câu chuyện bất tận, những bữa cơm. Là trời mưa ngâu tháng 7 ngóng mẹ về chợ, bốc vụng một múi mít ngon lành. Là lại tần ngần bên khung cửa và ngắm những dòng xe ngược xuôi ồn ã, mỗi chuyến xe là một câu chuyện riêng và những mảnh đời thật không như cổ tích. Cuộc sống ở một miền quê không tĩnh mịch lại tĩnh đến lại kỳ trong tâm khảm của một kẻ ồn ào, gấp gáp.

3. Mảnh vụn 3:

Cuộc đời của 1 con bé ngoài 20 tuổi, chưa biết níu giữ gì nhiều, có chăng chỉ đơn thuần là níu giữ yêu thương từ những buổi chiều mưa cố ở nhà và chưa xách đồ lên thành phố. Đơn giản như những hạt mưa.

4. Mảnh vụn 4:

Hà Nội có mưa không anh, những phố dài hàng cây có xao xác lá và dòng người có còn bất tận hối hả, chạy mưa?

5. Mảnh vụn 5:

Đôi khi cuộc sống có những điều chợt không như ta mong đợi, một phút nghỉ, một dấu ngắt hiển nhiên làm cho một bản nhạc chùng xuống.

6. Mảnh vụn 6:

Nhọc nhằn và lo toan, hãy để lại sau khung cửa, và khi bước chân vào nhà, ta chỉ còn hân hoan.

7. Mảnh vụn 7:

Quá gần hay quá xa, có lẽ đều không tốt.

8. Mảnh vụn 8:

Gia đình nó là một gia đình bình thường trong xã hội, nhưng bố mẹ nó luôn dạy cho nó một điều rằng, mình bình thường nhưng đừng tự biến mình thành tầm thường. Cuộc sống không dễ dàng, hãy tự biết cách đứng trên đôi chân của mình và đừng tự huyễn về các mối quan hệ xã hội dù hiện tại nó có khăng khít và tốt đẹp đến đâu. Bố mẹ vẫn thường nói với nó, bố mẹ chẳng có gì cả, chỉ có các con. Cuộc sống bắt đầu từ số không, cái con có được là sự yêu thương và bài học về một xã hội trần trụi, còn cố gắng và tự lập là vốn quý.

Ôi chao, cần một chuyến đi quá.

9. Mảnh vụn 9:

Cuộn tròn trong những trăn trở. Chợt nghĩ nếu cuộc sống là một chuyến hành trình thì hình như nó luôn xoay quanh việc chọn con đường để đi và chọn bạn đồng hành.

10. Mảnh vụn 10:

Tôi sẽ tìm lại tôi, từ những thứ nhỏ xinh nằm trọn trong bàn tay bé, từ những vụn vặt rất tôi, những trang sách dang dở, những bản nhạc mềm đến rũ lòng ... Cuộc sống là chuỗi những sự lựa chọn, và ta không thể học cách lựa chọn đúng, ta chỉ có thể học cách chấp nhận và sửa chữa những lựa chọn sai, biến nó thành đúng nhất có thể.

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

Tôi ... bé lắm (Hoặc chí ít vẫn có cảm giác ấy)


Tôi 22 tuổi ( tuổi tây) và 23 tuổi ( tuổi ta), cái tuổi mà như mẹ tôi vẫn bảo "đẻ mấy lứa rồi đấy" khi so sánh với một nhân vật bất diệt "con người ta ở quê" nào đấy. Nhưng tôi vẫn có cảm giác tôi bé lắm. Tôi vẫn có cảm giác rúc vào nách mẹ ngủ ngon lành. Tôi vẫn có cảm giác êm đềm khi được mẹ cấu véo, xoa lưng, ôm vào lòng để ngủ. Tôi vẫn có cảm giác ấm áp khi được ngồi sau xe của bố.

Nhưng có lúc tôi giật mình. Tóc bố mẹ tôi lộ ra những mảng tóc bạc khi thuốc nhuộm phai màu, không phải là những sợi tóc điểm bạc như trong bài văn lớp 8 của tôi nữa. Nếu tôi không thu mình lại, tôi cũng không nằm vừa trong vòng tay mẹ nữa. Tôi ngồi sau xe bố đã nhỉnh hơn bố chút đỉnh đầu. Và bố mẹ tôi giờ đã là ông bà ngoại. 

Thỉnh thoảng tôi muốn chối bỏ cảm giác ấy, hay đơn giản là gạt tạm nó sang một bên, nhường chỗ cho những ký ức đòn roi thơ bé, cho những niềm vui con con như chiếc đèn lồng ngày Trung thu.